Quá khứ “bất hảo” của một “dân chơi” lập trình

Xin chào các bạn,

Mình là Trần Minh Sáng. Mình sinh năm 1996. Tác giả của blog Tờ Mờ Sáng học Lập trình, kênh Youtube Tờ Mờ Sáng học Lập trình và Facebook page CLB Lập trình – THPT Ngọc Tảo.

Ảnh chân dung

Thời học sinh cấp 3

Mình là cựu học sinh trường THPT Ngọc Tảo – ngôi trường nằm ở vùng quê ngoại thành Hà Nội (mà mình vẫn thích gọi là Hà Tây hơn)

Ảnh kỷ yếu cấp 3
Ảnh tốt nghiệp cấp 3. Mình là thằng đứng thứ 4 từ trái sang

Mình tốt nghiệp cấp 3 vào năm 2014. Năm nay (2024) cũng là vừa tròn kỷ niệm 10 năm khóa mình ra trường.

Ảnh kỷ niệm 10 năm ra trường
Ảnh kỷ niệm 10 năm ra trường của lớp mình. Mình là “cụ” ngồi ở giữa.

Mình còn nhớ thời gian cuối cấp, thầy chủ nhiệm của lớp mình khi ấy khá tâm lý khi bảo bọn mình mỗi người viết nguyện vọng ngôi trường Đại học và số điểm mà bọn mình kỳ vọng vào một tờ giấy nhỏ. Sau đó gửi cho thầy và thầy sẽ góp ý riêng cho từng người.

Hồi ấy mình chỉ nộp 1 nguyện vọng duy nhất vào trường Học viện Công nghệ Bưu chính Viễn thông (PTIT), ngành An toàn thông tin, với điểm chuẩn theo như mình tham khảo của khóa trước là 19,5 điểm.

Ngày đó mình bị bố mẹ mắng quá trời, vì thời bọn mình là sẽ nộp nguyện vọng vào các trường trước, hình như tối đa là 6 nguyện vọng. Sau đó thi xong có điểm, nếu trượt NV1, họ sẽ xét xuống các NV tiếp theo. Chứ không phải như hiện tại, đợi có điểm xong mới bắt đầu nộp hồ sơ vào những trường phù hợp. Thế nên mình mà trượt NV1 năm ấy thì … mình cũng chẳng biết làm gì nữa.

Cơ mà bản thân mình lúc đó chỉ muốn vào ngành An toàn thông tin, vì … thích dáng vẻ ngầu ngầu như mấy anh hacker 🥲 Cộng thêm một lý do quan trọng nữa là mình biết sức mình đến đâu. Thậm chí là số điểm 19,5 hồi ấy mình nghĩ là phải cố gắng thêm nữa thì mới có thể đạt được ấy.

Hacker
Ngày xưa xem mấy ảnh này thấy ngầu vê lờ. Bây giờ vẫn thấy các anh ngầu, nhưng không còn vê lờ nữa

Rồi sau đó mình nhận được phản hồi từ thầy chủ nhiệm. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhận được góp ý của thầy thì mình cũng vẫn thấy buồn (không buồn mới lạ 😔). Khi ấy thấy góp ý với mình là khả năng đạt được số điểm 19,5 của mình có lẽ chỉ là 50% mà thôi 😭

Thầy chủ nhiệm của mình vốn là người cương trực, thẳng thắn nổi tiếng của trường. Mặc dù buồn nhưng qua đó mình mới hiểu được: thầy luôn quan tâm và sát sao đến mọi thành viên trong lớp, kể cả giỏi, trung bình, hay là kém. Nếu không thì thầy đã không đưa ra được những đánh giá chính xác như vậy.

Bản thân mình lúc đó cũng biết điều đó là đúng, chẳng qua thầy là người đầu tiên nói thẳng cho mình về điều ấy mà thôi. Và thật may (MAY MẮN THỨ 1) sự việc này đã diễn ra kịp thời điểm, kèm theo với những lời động viên của thầy, mình đã cố gắng học hơn để tăng tỉ lệ 50% kia lên.

Và rồi mình đã thi đỗ với số điểm đúng 19,5. Trong khi điểm chuẩn năm mình thi là 19 🥶 (MAY MẮN LẦN 2). Hú hồn chim én, thực sự mình chưa có suy nghĩ gì về việc nếu trượt Đại học thì sẽ như thế nào, mình sẽ làm gì. Chỉ biết cắm mặt mà ôn thi thôi. Và khóa mình học là D14, lớp An toàn thông tin 1, Học viện Công nghệ Bưu chính Viễn thông (PTIT) 👏

Thời Đại học

Sau khi biết tin trúng tuyển ĐH, mình sung sướng ngất ngây con gà tây 😍

Và rồi điều gì đến cũng phải đến. Vì sướng quá nên mình thành ra “tốt bụng”, ăn gì bổ nấy. Trong vòng 1 tháng gần như ngày nào mình cũng ăn khoảng 10-12 bát cơm/ngày.

  • Sáng 3-4 bát
  • Trưa 4 bát
  • Tối 3-4 bát

Đến nỗi bây giờ mình sợ ăn cơm luôn mà. Ám ảnh vì khoảng thời gian “sung sướng” đó mình tăng tới 10kg trong vòng 1 tháng.

Nhìn hình ảnh hôm mình đi nhập học cùng với bố này của mình, so sánh với ảnh hôm tốt nghiệp ở phía trên, chắc các bạn sẽ hiểu mình đã tăng cân phi mã như thế nào 🥲 Bọn bạn mình gặp lại mình sau thời gian nghỉ hè, chúng nó còn bảo tưởng như đang gặp con lợn 🙂 (Doumaaaa)

Ảnh đi nhập học cùng bố năm 2014, lúc đó mình 73 kí lô, tăng 10 kí lô trong vòng 1 tháng

Thế nhưng vào Đại học, suy nghĩ đầu tiên của mình đó là: “Đây là cơ hội tốt coi như mọi thứ reset lại từ đầu. Hầu như mọi người đều xuất phát từ con số 0 trong chuyên ngành này. Mình và mọi người sẽ ở cùng điểm xuất phát để cùng nhau cố gắng” (Sau này mới biết, trong lớp có những ông cấp 3 học chuyên Tin đã xuất phát được 3 năm rồi 😅)

Học bổng đầu tiên

2015 đánh dấu lần đầu tiên mình đạt được học bổng, ngay ở kỳ học đầu tiên của đời sinh viên. Dù chỉ là học bổng loại Khá thôi, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với mình (vì tự nhiên có cục tiền rơi vào đầu, mình không nhớ rõ nhưng hình như tầm tầm 3 củ – một con số thực sự lớn đối với mình thời đó 🤑). Giờ nhắc lại thậm chí mình vẫn còn nhớ cảm giác tự hào khi nhận được tin này và gọi điện về thông báo với bố mẹ ❤️

Và đó cũng là lần đầu tiên mình nộp đơn Phúc khảo điểm thi cuối kỳ môn Đại số. Thứ mà trước đó anh em trong lớp và các anh khóa trên hay bảo: “Phúc khảo chẳng bao giờ được lên điểm đâu” 🙅‍♂️

Lần đầu tiên giành học bổng
Lúc trả điểm lần đầu mình được 2.0 điểm Đại số. Sau khi phúc khảo thì mình điểm mình được sửa thành 6.0. Dù thấp, nhưng thế là đủ để mình đạt học bổng kỳ ấy.

Kì 1 của năm nhất cũng là khoảng thời gian mình hoạt động tích cực trong CLB IT PTIT, các buổi training, rồi cả những hoạt động vui chơi giải trí của CLB, đâu đâu mình cũng có mặt.

Điều ước thứ 7
Một hoạt động ý nghĩa, tiếp sức cho một thành viên của CLB – nhân vật trong một số của Điều ước thứ 7

Thế nhưng đến khi sang kỳ học thứ 2, cơ cấu của các team bị thay đổi, người hướng dẫn của team cũng thay đổi. Team mới của mình không có được sự gắn kết như team cũ. Và chính bản thân mình cũng không sẵn sàng để kết nối với các bạn khác trong team. Vậy là cứ như thế, mình ẩn dần trong các hoạt động, ngoại trừ các trận bóng đá.

CLB IT vô địch giải bóng đá các CLB PTIT
CLB IT vô địch giải bóng đá các CLB PTIT. Cái này là hồi mình học năm cuối rồi, nhưng để ở đây cho hợp ngữ cảnh đang nói đến bóng đá 🤣 Giải này mình toàn ngồi dự bị, để đối thủ nghĩ là thành viên chủ chốt không ra sân nên chủ quan 😌

Đỉnh cao đời người

Những năm học tiếp theo, trung bình 1 năm có 2 kỳ thì mình sẽ đạt học bổng 1 trong 2 kỳ đó. Tổng cộng thời sinh viên mình cũng mang tiền về cho mẹ được 4 lần.

Đỉnh cao nhất là kỳ 2 của năm 2, khi mình học thấy “vào” vô cùng. Xong cách học hồi đấy cũng “triết gia” vch. Thường thì sáng mình sẽ dậy lúc 5h30, đọc sách hoặc code bài tập của môn “Cấu trúc dữ dằn & Giải trí”. Sau đó đi học nếu hôm đó có tiết. Chiều và tối về lại cày tiếng Anh.

Kết quả là kỳ học đấy mình “lên đỉnh” với GPA 3.61/4. Giật nhẹ gần 6 củ 🍠 của nhà trường 🤑

Kỳ học đạt học bổng Xuất sắc
Kỳ học đạt học bổng Xuất sắc với GPA 3.61/4. Đỉnh cao của đời mình 🤣

Ngày ấy mỗi ngày mình học 10 từ mới. Sang hôm sau vừa ôn lại những từ đã học của những hôm trước, vừa học thêm 10 từ mới nữa. Rồi còn thuộc lòng cả album của Westlife, vì dạo đó hot vụ học tiếng Anh thông qua những bài hát trong album này 😂 Mình cũng đú trend và cảm thấy hiệu quả thật nha. Cứ vừa tập thể dục vừa hát bài của Westlife, thằng bạn phòng mình chửi mình suốt, vì hát đã không hay nhưng lại hay hát :))))

Album nhạc Westlife
Album nhạc của Westlife – Một thời top trend “cách học tiếng Anh hiệu quả nhất”

Thời gian đó mình cũng tham gia một CLB Tiếng Anh ở gần chỗ trọ. Ở đây mình cũng đã được làm quen với nhiều người bạn mới, nên việc học tiếng Anh với mình cũng trở nên thú vị hơn nhiều.

Hơi tiếc một chút khi cuối khóa học lại gặp phải một vết sạn to đùng, đó là một số người hướng dẫn cố gắng dụ mình chuyển lên học khóa IELTS của CLB, với mức phí vài triệu gì đó. May là lúc đó mình nghèo, lấy đâu ra tiền mà học, thế là mình từ chối.

Khoảng 1 hay 2 tháng sau đó thì các confession của các trường Đại học xung quanh chỗ mình đồng loạt đưa tin về CLB này hoạt động theo dạng đa cấp, dụ dỗ sinh viên học khóa IELTS với mức phí cao nhưng chất lượng thấp.

Thực sự đáng tiếc khi mình và nhiều bạn học sinh, sinh viên trong khu vực đã từng rất vui vẻ khi hoạt động ở đây, sự việc trên đã khiến ký ức đó xấu đi đôi chút. Mình may mắn (MAY MẮN LẦN 3) chỉ vì không có tiền để bị lừa vào đường dây của họ, nhưng một số bạn khác thì đã không “may mắn” nghèo như mình.

Một buổi chạy thể dục buổi sáng của anh em CLB Tiếng Anh mà mình tham gia
Một buổi chạy thể dục buổi sáng của anh em CLB Tiếng Anh mà mình tham gia

“Chuông kỳ bu” của kẻ nghiện game

Các cụ có câu “Trèo cao ngã đau”. Sau khi đạt được “đỉnh cao đời người”, mình đâm ra tự mãn vì thành tích, chểnh mảng và trở thành “thiên thần sa ngã” khi nghiện chơi game.

Ép thẻ fifa online 3
Hồi ấy mình chơi mỗi Fifa Online 3, mà nghiện như nghiện vợ bây giờ 🥲

Thực ra việc chơi game cũng mang lại cho mình nhiều trải nghiệm đáng nhớ, nhất là những lần overnight cùng thằng bạn thân cùng phòng.

Hồi mới lên Đại học, mình vẫn chủ yếu chơi với bọn bạn thân cấp 2, cấp 3 của mình, vì nhóm mình khi ấy có 8 thằng thì có tới 5 thằng học PTIT 🤓

Mình không nghĩ là sẽ có thể thân được với ai trong lớp Đại học, nhưng thực tế chứng minh đó là suy nghĩ sai lầm.

Nhất là lần mình bị sốt xuất huyết. Nếu không có nó chắc mình tèo lúc nào không hay 😰 (MAY MẮN LẦN 4)

Vì vậy các bạn hãy tin tưởng, dù là bước ra một môi trường mới xa lạ, thế nhưng thế giới ngoài kia vẫn có rất nhiều người bạn tốt và trân quý để chúng ta có thể kết bạn nhé.

Chỉ có điều là bản thân mình không vượt qua nổi cám dỗ của việc chơi game, quá chìm đắm vào nó, nên “đam mê bất diệt” của mình khi đó là Fifa Online 3. Làm sao nâng cấp đội hình khủng, cày nhiệm vụ và đá xếp hạng sao cho thăng lên được cấp Huyền thoại, …

Đấu xếp hạng fifa online 3
Lên Huyền thoại là anh em sẽ nhìn mình với một ánh mắt khác liền 😎

Những lần thực tập thất bại. Chạm đáy xã hội

Từ khi nghiện game, mình đã không còn thấy hứng thú gì với việc học nữa. Mặc dù những kỳ học sau vẫn có những kỳ được học bổng, nhưng đó chỉ là vì mình có khả năng học thuộc lý thuyết (nhưng chỉ ghi nhớ được trong thời gian ngắn hạn), chứ khả năng thực hành của mình, nhất là kỹ năng code, thì kém vô cùng.

Hầu như môn nào liên quan đến lập trình sau đó như Nhập môn Công nghệ phần mềm, Lập trình hướng đối tượng, Lập trình Web, Lập trình ứng dụng di động, … mình cũng đều đạt điểm thấp, chỉ đủ qua môn. Họa chăng có môn Lập trình Web đạt điểm cao thì cũng chỉ vì môn đó thi trắc nghiệm, mà câu hỏi trắc nghiệm còn lấy full từ W3Schools nữa chứ. Khi ấy mình chỉ cố học thuộc đáp án, chứ không hiểu bản chất, cũng chẳng biết dòng code nào với Web cả.

Thời điểm cuối năm 2017 (sinh viên năm 3), trải qua vòng test lý thuyết về bảo mật và hệ thống, rồi cả vòng phỏng vấn, mình đã có cơ hội được thực tập tại Trung tâm An ninh mạng Viettel – Viettel Cyber Security. Vị trí thực tập lúc đó mình apply là Quản trị hệ thống của Team Cloud. (ở thời điểm đó mình đã từng nghĩ đây là MAY MẮN LẦN 5)

Email thông báo tiếp nhận thực tập của Trung tâm An ninh mạng Viettel
Email thông báo tiếp nhận thực tập của Trung tâm An ninh mạng Viettel

Và quá trình thực tập ở đây thực sự đã kéo mình trở lại mặt đất, thậm chí là dí xuống dưới lòng đất luôn 🫠

Bọn mình được yêu cầu tìm hiểu các kiến thức cấu hình và quản lý server Linux, cũng như các kiến thức liên quan đến Network. Anh hướng dẫn của bọn mình có liệt kê các thứ cần tìm hiểu và tài liệu tham khảo. Cả quá trình được chia thành 3 report, bọn mình sẽ hoàn thiện ở nhà, nộp bài và sau đó lên trung tâm để phản biện về kết quả cùng với anh hướng dẫn theo thời gian được chỉ định.

Kế hoạch đào tạo ở Viettel
Kế hoạch đào tạo ở Viettel

Ở mỗi lần phản biện, nếu bạn nào không đạt yêu cầu thì sẽ bị loại. Mình đã cố gắng “sống sót” được qua Report 2, nhưng đến Report 3 thì sự đuối trong việc hiểu và cấu hình mạng của mình đã bộc lộ. Và mình bị đánh giá Failed.

Mình quay trở lại trường học với sự thất vọng vô cùng tận. Thời gian cứ thế đi qua, khi mà bạn bè trong lớp cũng lần lượt đi tìm những vị trí thực tập trong các công ty, còn mình thì vẫn “gặm nhấm nỗi đau” mà chưa thể thoát ra được.

Cho đến kỳ thực tập bắt buộc của sinh viên năm cuối, lần này mình đăng ký thực tập ở VNPT, vị trí Phân tích mã độc. Vì ám ảnh với kỳ thực tập ở VCS nên mình đã không đăng ký vào vị trí Quản trị hệ thống nữa. Thử sức với một mảng khác xem sao. (MAY MẮN LẦN 6, vì mình không có kiến thức về Phân tích mã độc, nhưng nhờ sự liên kết của trường, mà mình có thể dễ dàng được nhận vào thực tập)

Trụ sở chính VNPT
Mình thực tập ở trụ sở chính của VNPT ở đường Huỳnh Thúc Kháng

Ở buổi test kiến thức đầu vào (liên quan đến cơ bản về bảo mật) mình đạt được số điểm cao nhất trong các bạn cùng trường đi thực tập.

Nghe thì có vẻ oai đấy, nhưng quá trình 2 tháng thực tập một lần nữa vả cho mình sấp mặt. Phân tích mã độc yêu cầu kiến thức về lập trình và đọc hiểu code tốt, trong khi đây là điểm yếu chí mạng của mình.

Và đương nhiên, chẳng có lời mời gọi nào ở lại công ty sau khi kết thúc thời gian thực tập cho mình cả. Lúc này thay vì cố gắng cải thiện điểm yếu, mình lại đổ lỗi cho các yếu tố khác ngoài chính bản thân mình ra. Và mình cảm thấy ghét code vô cùng.

Bỏ đồ án, đi làm việc trái ngành

Sau kỳ thực tập, mình quay trở lại trường để thực hiện nốt kỳ học cuối cùng, đó là làm đồ án. Mình đăng ký đề tài liên quan đến Phân tích mã độc.

Và sau khoảng 1 tuần nghiên cứu, mình đã đưa ra quyết định bất ngờ đối với mọi người, nhưng không bất ngờ với chính bản thân mình, đó là xin dừng việc làm đồ án với thầy hướng dẫn, chuyển sang học phần thay thế.

Hình ảnh những anh “hacker ngầu vê lờ” ngày nào, đưa cậu học trò cấp 3 mộng mơ đến với ngành, đã không còn nữa. Sau 4 năm rưỡi ăn học tại đất Thủ đô, mình đã cạn kiệt năng lượng với ngành học này.

Quãng thời gian tăm tối
Đó thực sự là quãng thời gian tăm tối đối với mình. Có lẽ đây cũng là lần duy nhất mình đăng bức ảnh với cảm xúc tiêu cực như vậy. Một số anh em ở ngoài thấy mình vẫn cư xử như bình thường, nên khi mình đăng ảnh này vẫn vào thả haha. Chuyện này không sao cả, nguyên nhân cũng là vì mình không chia sẻ câu chuyện này với ai mà thôi. Ý nghĩa của bức ảnh lúc đó có lẽ chỉ có chính bản thân mình hiểu.

Mình cố lê lết hoàn thiện nốt 2 học phần thay thế để có được tấm bằng đại học. Trong thời gian đó, mình cũng xác định học xong sẽ bỏ ngành, và rồi mình tìm được một công việc part-time đó là chạy bàn tại một quán ăn chay.

Công việc tại quán ăn chay. Kết thúc thời sinh viên

Cũng giống như các bạn sinh viên đi làm thêm công việc chạy bàn khác, mình được trả 16.000 VNĐ/giờ.

Việc này đã được trao đổi trước lúc mình bắt đầu làm, và mình đồng ý với điều đó, chứ không phải bị ép buộc hay bóc lột gì cả.

Anh chị chủ quán, chị quản lý, anh đầu bếp và các bạn nhân viên ở đó cùng đều nhiệt tình với mình. Về cơ bản thì đối với một người đang rối bời sau khi đưa ra quyết định lớn nhất cuộc đời (tính cho đến thời điểm đó), thì mình coi đây là nơi chữa lành (theo đúng nghĩa đen luôn, vì ở quán hay bật nhạc Phật)

Trong thời gian làm ở đó, mình cũng lần đầu tiên được ăn những món ăn chay mà trước giờ chỉ được nghe nói là nhìn nó giống hệt thức ăn thịt. Các món ăn thường được làm từ các loại rau, củ, quả.

Mình thì bồ kết nhất món làm từ quả sa kê. Nghe nói quả này ở ngoài Bắc không có, mà phải nhập từ trong Nam ra.

Quả sa kê
Quả sa kê ở ngoài trông như thế này. Nhìn xa thì hơi giống quả mít, nhưng bé hơn. Ăn thì hơi giống củ khoai, nhưng bùi và ngon hơn 🤤

Ngoài ra thì mình cũng khám phá ra một suy nghĩ sai lầm của mình (và có thể của nhiều người khác nữa) về những người làm ở quán ăn chay. Đó là họ chỉ nấu món chay để phục vụ khách hàng thôi, chứ bản thân họ thường không phải người ăn chay trường. Nói chung là ăn chay và ăn thịt xen kẽ, thế nên là thỉnh thoảng những giờ nghỉ trưa, hay hôm nào quán đóng cửa để tổ chức liên hoan buổi tối, mình và các anh chị vẫn ăn thịt, hải sản như thường nhé 😅

Đồ ăn nấu cho khách thì đương nhiên là 100% chay rồi, nên đừng bạn nào comment trêu hay đùa ở đoạn này nhé, vì như vậy sẽ khá là vô duyên và ảnh hưởng đến hình ảnh của các anh chị ấy.

Bữa trưa ở quán ăn chay
Một trong những bữa trưa có topping thịt của mình và các anh chị làm ở quán ăn chay trong giờ nghỉ trưa

Thế nhưng mà đương nhiên mình không làm ở đây lâu dài, sau khi hoàn thành 2 học phần thay thế và chính thức tốt nghiệp Đại học, thì cũng là lúc mình nghỉ việc ở đây.

Thực ra ngay từ hồi cấp 3, lúc chuẩn bị thi tốt nghiệp, mình đã có suy nghĩ lên Đại học sẽ trải nghiệm những công việc kiểu như này. Mình nghĩ đây cũng là suy nghĩ của không ít bạn cùng trang lứa với mình ở thời điểm đó. Thế nhưng rồi phải đến cuối thời sinh viên, mình mới dám trải nghiệm, với tâm trạng cũng không còn giống như thời học sinh mơ mộng nữa.

Ở đây mình cũng biết thêm một số cách nấu các món ăn chay, hoàn toàn có thể áp dụng vào nấu món thịt.

Rồi mình cũng học được sự kiên nhẫn. Nhiều khi gặp khách khó tính, hoặc nhà có trẻ em đến ăn làm rơi rớt đồ ăn vung vãi, hay nghịch ngợm làm vỡ bát cốc chén, mình vẫn vui vẻ dọn dẹp. Kể cũng lạ. Phải thích nghi với môi trường thôi 😮‍💨

Tạm biệt nhà trọ tuyệt vời nhất quả đất

Sau khi kết thúc công việc ở quán ăn, cũng như kết thúc việc học trên trường, mình cũng tạm biệt nhà trọ – nơi mà đối với mình là tuyệt vời nhất quả đất.

Số nhà 78, Trần Phú, Hà Đông – Cửa hàng May 10. Không biết bây giờ cô chú còn ở đó không nữa, nếu có thì hi vọng anh em đọc được bài viết này sẽ có thể ghé qua ủng hộ cô chú nhé ạ. Cửa hàng ngay ngoài mặt đường, gần trường PTIT khoảng 100m nên cũng khá dễ nhận ra.

Ảnh chụp cùng anh em phòng trọ đi chơi Tạ Hiện
Cả nhà trọ dẫn nhau đi Tạ Hiện. Ở đây vẫn thiếu một vài anh em

Đây là nơi mình đã được gặp cô chú chủ nhà, các anh chị em, 2 thằng bạn thân cùng phòng và đặc biệt là Bà (mẹ của chú chủ nhà) – Người mà mình rất trân trọng.

Bà và cô chú đối xử với mình rất tốt, cả những lúc mình ốm đau, thiếu thốn. Thậm chí Bà và cô còn từng cho phép mình ăn trưa, ăn tối cùng gia đình cả tháng, mà mình chỉ phải đóng thêm có 1 triệu/tháng.

Các bạn sinh viên đã từng là sinh viên xa nhà chắc sẽ hiểu. Với 1 triệu/tháng mà bạn muốn được ăn no, ăn ngon, ăn đảm bảo chất lượng, mà không phải tự tay nấu nướng gì ở đất Hà Nội, gần như là điều không thể. Vậy mà mình đã có được may mắn đó (MAY MẮN LẦN 7)

Con thực sự cảm ơn Bà, cô chú và các anh chị em rất nhiều ạ. Mặc dù bây giờ Bà đã không còn nữa, nhưng con chắc chắn sẽ không bao giờ quên được công ơn cưu mang của bà đâu ạ.

Sự xuất hiện của Bà giống như những bà tiên trong truyện cổ tích ngày xưa con từng đọc vậy đó. Con sẽ mãi mãi trân quý và cảm ơn Bà rất rất nhiều Bà ạ 🌼

Đi thật xa để trở về

Sau những áp lực đè nén, mình quyết định đi Đà Lạt nghỉ ngơi 1 tuần.

Mọi người thường nói cặp đôi nào đang yêu nhau mà vào Đà Lạt sẽ bị dính lời nguyền chia tay. Nhưng mình thì may mắn không bị như thế (MAY MẮN LẦN 8), … bởi vì lúc đó mình chưa có người yêu 😭

Thực ra là nhà bác mình ở trong đó, nên các chi phí ăn ở bác lo cho tất. Mình vào đó 1 tuần, mượn “chiếc xe chiến” của bác để một mình rong ruổi khắp Đà Lạt. Hóa ra Đà Lạt không to như mình tưởng tượng. Nhưng nó đẹp hơn mình nghĩ rất nhiều 🏕️

Ảnh chụp chuyến đi Đà Lạt 1 tuần
Ảnh chuyến đi mà mình đăng tải trên Instagram. Vì không có gấu nên toàn chụp phong cảnh

Sau chuyến đi chill chill này. Tâm trạng của mình đã ổn định hơn nhiều.

Mình trở về nhà với “hoài bão” mới: Mở quán ăn 🥓🥗

Đời không như mơ

Trước đó mình phải tìm cách trao đổi với bố về quyết định bỏ ngành của mình đã.

Mình và bố trước đó vẫn luôn khắc khẩu, nói chuyện với nhau được vài ba câu là y như rằng lại cãi nhau. Vì vậy nên khoảnh khắc 2 bố con ngồi nói chuyện với nhau rất ít.

Bản thân mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tiếp tục là một cuộc cãi vã, thậm chí là rất lớn sẽ xảy ra giữa hai bố con. Vì việc mình đã làm có thể sẽ khiến bố mẹ thất vọng.

Nhưng không, khi lắng nghe những lời thú nhận của mình, câu nói của bố khiến mình ghi nhớ mãi: “Bố mẹ chăm lo cho con ăn học, chỉ mong con lớn lên có ích cho xã hội, chứ không phải để muốn con phải trở thành ông nọ bà kia. Bây giờ con học xong rồi, tương lai sau này là do bản thân con quyết định. Con thấy mình hợp với ngành nghề nào thì cố gắng học hỏi theo ngành nghề đó. Bố mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”

Thử tưởng tượng, nếu bạn ở trong hoàn cảnh đó, nghe được những lời như vậy từ người bố mà từ trước đến nay mình luôn cho là nghiêm khắc, cộc cằn và khó tính, thì bạn có khóc không? Với mình, thì mình đã khóc rất nhiều, khóc nức nở, khóc như mất sổ gạo.

Ảnh chụp cùng bố
Bức ảnh hiếm hoi chụp cùng bố khi đã lớn (không phải thời điểm diễn ra cuộc nói chuyện trên). Lúc bé thì chụp ảnh với bố nhiều hơn

Ở thời điểm hiện tại, khi mình viết bài này, nhiều sự kiện đã diễn ra, mình và bố vẫn ít nói chuyện với nhau như trước. Nhưng mỗi dịp nói chuyện cùng nhau thì đã không còn xảy ra to tiếng nữa.

Giờ đây, khi được nói chuyện cùng bố, cảm giác của mình như thể 2 người đàn ông trưởng thành nói chuyện với nhau (cũng có thể chỉ có mình nghĩ như vậy, còn với bố, mình mãi là thằng nhỏ mà bố dẫn theo bất kể là đi chơi gần hay chơi xa như hồi còn bé)

Thuở bé, mình thần tượng Văn Quyến, đòi mẹ mua bằng được chiếc áo dài tay màu đỏ mặc ở trong mỗi khi đá bóng. Để khi ghi bàn sẽ cởi áo cộc bên ngoài ra ăn mừng, như khi Văn Quyến ghi bàn vào lưới Malaysia tại bán kết SEA Games 22.

Lớn lên chút nữa, mình thần tượng Messi, Ronaldo – những siêu sao bóng đã trên đỉnh thế giới, luôn đưa người hâm mộ đi hết bất ngờ này, đến bất ngờ khác với cuộc đua tranh giúp cả 2 cùng nhau đi lên của mình.

Nhưng đến thời điểm hiện tại, gần 30 tuổi đầu, khi đã có cô con gái công chúa đầu lòng, mình mới nhận ra người mà mình thần tượng thật sự chính là Bố – người bố mà mỗi đêm tiếng ngáy của ông có thể vang vọng cả rừng xa, người bố với chiếc bụng bia như thể ẩn trong đó là 1 em bé nữa, người bố rất thích nuôi chó kể cả khi nó cắn rách hết giày dép ở nhà mình.

Và đặc biệt là người bố luôn hết mực yêu thương 2 anh em mình, dù chẳng bao giờ nói ra điều đó.

Cảm ơn bố đã luôn đồng hành cùng con suốt chặng đường vừa qua, hiện tại và mãi mãi sau này.

Con tự hào vì được làm con của bố ❤️

Quay lại với “đam mê” mở quán ăn, mình cũng chia sẻ với bố. Bố nghe và sau đó hỏi mình những câu hỏi “chí mạng”:

  • Vốn liếng mà con có hiện tại là bao nhiêu?
  • Con thấy khu vực gần nhà mình hiện tại ít người qua lại như thế, con dự định thu hút khách như thế nào?

Bố còn hỏi mấy câu nữa mà đến thời điểm này mình cũng không còn nhớ rõ. Chỉ biết là khi đó bản thân chợt nhận ra, mình quá hời hợt với những thứ mình gọi là ĐAM MÊ.

Tùy hứng và bốc đồng, có lẽ đó là 2 từ phù hợp để mô tả về bản thân mình của năm 2019.

Tiếp tục làm trái ngành

Sau buổi nói chuyện đó, mình nhận thấy thứ mình cần nhất hiện tại là TIỀN 💰

Nghe nói những đứa trẻ ở nước ngoài, bố mẹ chỉ chu cấp cho đến hết năm 18 tuổi. Vậy mà đến 23 tuổi, mình vẫn chưa có khả năng tự nuôi sống được bản thân (Trước đó làm ở quán ăn chay 16k/giờ. Làm cả tháng được hơn 1 triệu. Đủ tiền ăn, còn tiền trọ vẫn phải xin bố mẹ)

Vậy là mình lại tiếp tục kiếm việc làm thêm.

Công việc tiếp theo mình làm là nhân viên bán hàng ở cửa hàng TokyoLife Cầu Diễn.

Mình làm việc ở cửa hàng TokyoLife Cầu Diễn. Thấy chị cửa hàng trưởng bảo nhận mình vào vì đẹp troai 🤣

Kể đến đây thì nhiều người sẽ thấy hơi sai sai đúng không? Ừ thực ra thì không phải hơi sai sai đâu, mà nó sai thật đó.

Một dân IT trầm lặng, ít nói như mình, đi làm nhân viên bán hàng quả thực là như cá gặp … thớt.

Mình không thuyết phục được khách mua hàng, và cũng không muốn thay đổi bản thân để cải thiện điều đó. Thế nên sau đó mình cứ loanh quanh chỗ kho, sắp xếp đồ lên kệ, le ve dọn dẹp, thỉnh thoảng thì thế chỗ thu ngân, chứ rất ít khi trực tiếp chào mời khách mua hàng 🥲

Em xin lỗi anh chị em và các bạn vì đã phải gánh doanh số cho em suốt mấy tháng trời 😭

Ở đây theo quy định, nhân viên sẽ luôn phải đứng để sẵn sàng phục vụ khách hàng (ngoại trừ giờ nghỉ trưa). Công việc thì chia thành 2 ca. Làm ca nào thì mọi người trong cửa hàng chủ động đăng ký với cửa hàng trưởng.

Thế nhưng có những hôm mình làm 2 ca liền vì có những anh chị em bận việc cá nhân, cần người thay ca, mà nhà mình lại cách xa cửa hàng, đi xe máy phải mất cỡ 40-45 phút. Thế nên là thường phải dậy từ 6h sáng. Vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong là 6 rưỡi.

Nghỉ ngơi một lúc rồi chạy xe đến cửa hàng là 7h30. Sau đó sẽ dọn dẹp, hút bụi để 8h mở cửa đón khách. Và kể từ lúc đó đến khoảng 12h trưa thì anh chị em thay nhau đi ăn trưa.

Mình thì thường mang đồ ăn mà mẹ nấu sẵn từ nhà đi để tiết kiệm. Cả tháng làm được gần 5 triệu, ăn ngoài nữa thì chắc …

Làm đến 4h giờ chiều là hết ca 1. Ca 2 sẽ tính từ 2h chiều đến 10h tối. Vậy là những ngày như vậy mình sẽ làm từ 7h30 sáng, đến 10h tối. Oải vãi cả chưởng luôn 🫠

Tuy nhiên, cũng phải nhờ những ngày tháng ấy mà mình đã bừng tỉnh sau “giấc mộng dài”. (MAY MẮN LẦN 9)

Quay trở lại với lập trình

Sau gần 1 năm trải qua những công việc trên, mình mới thực sự thấu hiểu sự vất vả của những anh chị em đang làm những công việc này.

Và rồi mình quyết định quay lại. Thời điểm đó rơi vào khoảng giữa năm 2019 …

Điều quan trọng – MAY MẮN THỨ 10

Một trong những điều QUAN TRỌNG NHẤT đối với mình trong suốt quãng đời học sinh và sinh viên, mà mình ít nhắc đến trong những câu chuyện trên, đó chính là lũ bạn thân cờ hó của mình.

Bọn mình đã học cùng nhau từ cấp 2, lên cấp 3, rồi lên Đại học.

Trên quãng đường ấy, mình luôn có chúng nó cùng đồng hành. Không phải lúc nào cũng ở cạnh nhau. Và thực ra cũng chẳng nói lời động viên nhau bao giờ.

Nhưng khi cần, anh em rủ nhau đi nhậu. Nói chuyện trên trời dưới biển. Vậy là đủ.

Chắc chắn các bạn cũng sẽ có những người bạn chí cốt như vậy giống như mình đúng không nào. Chửi nhau, troll nhau, “sỉ nhục” nhau thì cứ chửi, cứ troll, cứ sỉ nhục. Nhưng hãy luôn trân trọng những người bạn như vậy các bạn nhé!

Team 307
Team “307”
Team "Anh em cây khế"
Team “Anh em cây khế”
Team "CRAZY JOKERS"
Team “CRAZY JOKERS”

Tạm kết

Quãng thời gian sinh viên của mình thoạt nhìn thì ngày càng đi xuống, nhưng ở thời điểm này nhìn lại, mình nhận ra trên mỗi đoạn đường đều có THẦN MAY MẮN đồng hành.

Khoảng thời gian tưởng như tệ nhất, lại giúp mình bừng tỉnh để nhận ra mình thực sự cần và muốn làm gì nhất.

Vậy nên, khó khăn chỉ là nhất thời. Hãy cứ tiếp tục bước đi. Tất cả những khó khăn mà bạn đang gặp phải ở thời điểm hiện tại sẽ là những kỷ niệm đáng nhớ mà bạn sẽ trân trọng ở trong tương lai.

Hãy vững tin bạn nhé 🌻

Lời nhắn

Bạn có thể tham khảo thêm những bài viết trong series “System Design” của mình trên blog này nhé. Hi vọng kiến thức này hữu ích với bạn.

Follow mình trên Facebook “CLB Lập trình – THPT Ngọc Tảo” hoặc kênh Youtube “Tờ Mờ Sáng học Lập trình” để cùng nhau học tập, chia sẻ những kiến thức công nghệ và lập trình hoàn toàn miễn phí nhé!

Facebook CLB Lập trình – THPT Ngọc Tảo: https://www.facebook.com/clb.it.ngoctao/

Youtube Tờ Mờ Sáng học Lập trình: https://www.youtube.com/@tmsanghoclaptrinh

Hẹn gặp lại 👋